Thứ Ba, 14 tháng 12, 2010

đệ nhị chương (2)

tác giả: Sơ Lãng
edit: chibi_anan




Tới rồi tiệp vận trạm, chẳng hiểu vì sao có chút chột dạ. Oa, ngày hôm nay, sữa đậu nành tiên sinh sáng sớm sẽ không ở đây xuất hiện chứ? Hắn lo sợ bất an  tưởng tượng.

          Không nghĩ tới, mãi cho đến ra trạm, cũng không có nhiều người liếc hắn một cái, Phương Thụy không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

          Tiệm thức ăn nhanh 24 tiếng cách nhà ga ko xa, hắn quyết định nhất định phải uy ăn no cái bụng rồi mới về nhà. Trong nhà hình như không còn gì để ăn, hắn mới không cần nửa đêm bị gạ tỉnh. Còn có nga, chỉ mong đêm nay đại sắc nữ kia không nên sắc tình quá mới tốt.

          Một bên ở trong lòng tính toán, một bên đẩy ra cửa tiệm. Hương vị  cơm nước nồng nặc chui vào mũi, đánh thức cảm giác đói bụng của bao tử.

          Ta muốn ăn! Muốn ăn được cật  thịt gà phạn! Phương Thụy hai mắt như có đèn quang, thẳng nhìn chằm chằm nhân viên quầy hàng nói rằng: "Thịt gà phạn!"

          "Nga, tốt tốt." nhân viên bị ánh mắt hắn nhìn chằm chằm."Thỉnh chờ, lập tức tựu hảo!"

          Định chỗ rất nhanh thì tốt rồi, Phương Thụy đến bàn ăn ngồi vào kháo song  vị trí. Thẳng đến cơm trắng nóng hầm hập đến trước mặt, mới thoải mái  thở dài.

          Giữa lúc hắn một ngụm cơm trắng một ngụm thịt gà, một đạo thân ảnh cao ngất  tòng cửa sổ sát đất tiền đi qua. Phương Thụy dừng lại động tác nhấm nuốt  , ngực  nghi hoặc càng ngày càng thâm. Cái này bóng lưng, hình như ngày hôm nay sáng sớm bị hắn bát đáo  sữa đậu nành tiên sinh nga!

          Tuy rằng vị tiên sinh này  quần áo bất đồng, Phương Thụy cảm nhận, đương nhiên hội bất đồng lạp, xem ra sữa đậu nành tiên sinh chắc chắn đi nhanh ra tiệp vận trạm để về nhà thay quần áo đi. Chính là như vậy sẽ cản trở làm muộn công việc, sẽ không biết sữa đậu nành tiên sinh có cảm thấy chính mình bị phiền hà không.

          Vừa nghĩ đến đó, Phương Thụy ngực  hổ thẹn sâu sắc đi.

          Đêm nay, sát vách  ván giường không có âm,hưởng ồn ào, thế nhưng Phương Thụy cũng không có ngủ ngon.

          Bởi vì hắn lật qua lật lại suy nghĩ có thể hay không hại đối phương muộn, hoặc là gần thu được  giặt giấy tờ thượng bị đối phương độ cao đi bảng giá, bởi vì làm lỡ đi đối phương công tác nha!

          Bởi vì giấc ngủ không đủ, vậy nên Phương Thụy vô tình mang một đôi gấu mèo mắt vào tiệp vận trạm. Đi vào hắn liền len lén nhìn xung quanh, nghìn vạn lần không nên tại ngày hôm nay đụng tới sữa đậu nành tiên sinh! Bởi vì còn chưa tới ngày phát lương, tài khoản hắn tiền đã không nhiều lắm đi!

          "Hô... Hoàn hảo hoàn hảo!" Mắt thấy trước nhất đoàn tàu sẽ tiến trạm, sữa đậu nành tiên sinh còn không có hiện thân, Phương Thụy phóng tâm mà hu đi khẩu khí.

          "Cái gì hoàn hảo?" Trầm thấp lại có từ tính  thanh âm tại bên tai vang lên, vai còn bị người vỗ một chút.

          "A a! Gì?" Phương Thụy vội vàng xoay người, sữa đậu nành tiên sinh vóc người cao to  lập tức ánh vào mi mắt."Đậu, sữa đậu nành tiên sinh!"

          "Ta?" Nam tử  trên mặt có chút ngoài ý muốn, tựa hồ đối hắn  xưng hô không dám gật bừa."Ta họ Lôi, Lôi Khiếu."

          "Lôi Khiếu?" Phương Thụy suy nghĩ, nghĩ tên này có điểm quen tai.

          Lôi Khiếu gật đầu."Muốn lên sao?"

          "Đúng vậy! Ngày đó ngươi có phiền phức gì thêm không?"

          "Hoàn hảo." Lôi Khiếu khinh thúc bờ vai của hắn, đưa hắn vào xe bus. "Cẩn thận một chút! Cũng không phải là muộn."

          Cho tới bây giờ được một người chiếu cố như vậy Phương Thụy hơi đỏ mặt, hai người theo dòng người chen vào trong xe. Lôi Khiếu thân thể cao to hộ vệ tại phía sau hắn, nhượng cho tới bây giờ đều nhận thức vi chính thị nam tử hán,  Phương Thụy có một loại cảm giác được bảo hộ.

          Hậu! Tất cả mọi người là nam nhân, sữa đậu nành tiên sinh bất quá thân có điểm cao cao đi, thể hình một điểm rắnchắc đi, cũng không phải so với chính mình cường hơn sao! Phương Thụy ở trong lòng âm thầm thở dài.

          Trong xe nhân nhiều người, mùi rất tạp, Phương Thụy không được tự nhiên trừu khụt khịt, liền theo thân thể Lôi Khiếu bên kia nhích lại gần. Thẳng đến cánh tay hai người lần lượt chạm nhau, hắn mới ý thức được hai người  thân cao chênh lệch. Hắn luôn luôn tự xưng là thân cao không thấp , dĩ nhiên chỉ tới cằm sữa đậu nành tiên sinh. (chibi: dĩ nhiên rồi, nếu cho anh cao hơn thì chức thụ chắc thuộc về Khiếu ca quá  - Lôi Khiếu ôm lấy Phương Thụy: nhỏ nhỏ thế này ôm mới đã chứ *liếc xéo về chibi* cô tự tin mình cao bao nhiêu hả?)

          "Ăn cái gì lớn lên  a!" Phương Thụy thấp giọng lẩm bẩm.

          "Ai?" Thấy miệng hắn thầm nhúc nhích, Lôi Khiếu không tự kìm hãm được cúi đầu.

          Vị long cổ thủy phiêu nhẹ tiến vào chóp mũi, nam nhân cúi đầu  động tác đều gây cho hắn áp lực vô hình. Phương Thụy mặt đỏ, đối nam nhân đột ngột tới gần càng thêm không biết làm sao.

2 nhận xét:

  1. Không có phần 2-2 sao?

    Mình thấy chương 2 (1) rồi đến chương 2 (3) ..

    Mạo muội hỏi bạn như thế.

    Chúc bạn năm mới an bình, ngày bình yên ...

    Sa Thủy.

    Trả lờiXóa
  2. haha, mình nhầm rồi, cảm ơn bạn đã nhắc
    chúc bạn năm mới như ý

    Trả lờiXóa